⒈ 被风吹飞。
引宋 乐史 《杨【yáng】太真外传【chuán】》:“汉成【chéng】帝 获 飞燕【yàn】,身【shēn】轻【qīng】欲不胜风,恐其飘翥,帝为造水晶【jīng】盘,令宫人【rén】掌之而歌舞。”