明代:释函可
哭kū左zuǒ吏lì部bù大dà来lái八bā首shǒu其qí六liù--释shì函hán可kě
三sān月yuè寒hán边biān不bù见jiàn春chūn,,西xī风fēng落luò日rì暗àn飞fēi尘chén。。青qīng山shān自zì爱ài文wén章zhāng鬼guǐ,,白bái马mǎ都dōu来lái放fàng逐zhú臣chén。。
新xīn句jù定dìng将jiāng寻xún杜dù甫fǔ,,续xù骚sāo只zhǐ可kě问wèn灵líng均jūn。。不bù愁chóu寂jì寞mò无wú知zhī己jǐ,,况kuàng有yǒu当dāng年nián举jǔ案àn人rén。。
上一首:释函可《住金塔寺十四首》
下一首:释函可《示学人三十首 其十三》
唐代·释函可的简介
释函可(1611-1659),字祖心,号【hào】剩【shèng】人,俗姓韩【hán】,名宗騋,广东博【bó】罗人。他是明代最后【hòu】一位礼【lǐ】部尚【shàng】书韩【hán】日缵的长子。明清之际著名【míng】诗僧。